Hồi sinh viên, tôi thường tập thể dục ở công viên Thống Nhất Hà Nội. Ngày nọ, tôi thấy một người phụ nữ ngoại quốc ở tầm tuổi ngoài 50, với cơ thể rắn chắc, phong thái linh hoạt đến tập cùng nhóm tôi. Tôi bị cuốn hút bởi thần thái và nụ cười rạng rỡ, đặc biệt là cử chỉ của cô – khi hết giờ, mọi người vội vàng ra về, còn cô lại đến cạnh huấn luyện viên để ôm và nói cảm ơn bằng tiếng Việt. Tôi có cảm giác muốn nói chuyện với cô dù chỉ là chào “Hi”, nhưng tôi ngại vì nghĩ cô cũng chỉ đến đây buổi tập này và không quay lại, nên tôi lẳng lặng đi về như mọi hôm sau khi tập xong.
Hôm sau, cô lại đến tập, tôi tiếp tục bị lôi cuốn bởi thần thái đó. Tôi định tiến đến nói chuyện với cô nhưng trong tôi lại có một lời thì thầm khiến tôi chùn bước: “Cô sẽ nghĩ mình kì lạ vì cả hai không biết nhau”. Tôi cũng tự biện hộ rằng có thể cô ấy chỉ tham gia một vài buổi cho vui, rằng cô ấy cũng chỉ là người lạ xuất hiện thoáng qua trong cuộc đời tôi như rất nhiều người lạ khác, tôi không thể nói chuyện với tất cả họ được.
Đến ngày thứ ba, cô vẫn tới tập. Hơi ngập ngừng, nhưng tôi lấy hết can đảm tiến đến gần cô chào hỏi và làm quen: “Cháu rất ngưỡng mộ cô. Cô có một cơ thể linh hoạt, nụ cười rạng rỡ, phong thái khoan thai”. Thật lạ, sau khi nói xong tôi có cảm giác nhẹ nhõm như trút bỏ được sự dồn nén. Cô nhìn tôi và nở một nụ cười ấm áp: “Cảm ơn cháu, cháu cũng thế!”.
Chúng tôi bắt đầu trò chuyện, chia sẻ về công việc, sở thích, gia đình… và cảm thấy cả hai có nhiều sự đồng điệu. Tôi càng ngưỡng mộ cô hơn khi biết cô đã gần 60, có bốn người con mà vẫn giữ được sự trẻ trung, linh hoạt. Cô trở thành nguồn động lực khiến tôi hào hứng hơn mỗi khi đến công viên tập. Sau mỗi buổi tập, hai cô cháu thường cùng nhau đi một vòng hồ để trò chuyện.
Cô thường đưa cho tôi những lời khuyên chân tình từ góc nhìn của một người đã có nhiều trải nghiệm và trải qua nhiều sóng gió trong cuộc sống. Cứ như vậy, tôi có cảm giác thân thiết với cô hơn cả một người bạn. Cô còn kết nối để tôi nói chuyện với các con của cô ở Anh. Cô muốn tôi sẽ đến chơi với gia đình của cô ở Anh và cô bày tỏ mong muốn đến chơi với gia đình tôi. Thỉnh thoảng, tôi đến chỗ trọ của cô ăn cơm. Sự chăm chút mà cô dành cho tôi khiến tôi có cảm giác cô giống như mẹ mình. Tôi buột miệng gọi cô là “mẹ” một cách tự nhiên.
Sau một năm quen biết, tôi lên đường đi học thạc sĩ ở Tây Ban Nha còn cô thì dự định trở về Anh
và sau đó có thể chuyển sang Cuba sinh sống. Cô vui và tự hào khi biết tôi đã biến ước mơ đi du học trở thành hiện thực. Trong giai đoạn tôi chuẩn bị đi Tây Ban Nha, tôi và cô có cảm giác lưu luyến nhưng cũng có một cảm giác mạnh mẽ rằng chúng tôi sẽ gặp lại nhau.
Khi tôi sang Tây Ban Nha và cô về Anh, tôi và cô không còn giữ liên lạc thường xuyên. Dù Tây Ban Nha và Anh khá gần nhau (so với Việt Nam và Anh) nhưng tôi bị cuốn vào cuộc sống mới nên không ưu tiên sắp xếp thời gian đến thăm cô. Thế nhưng tôi không thấy nặng nề, mỗi lần nhớ đến cô, trong tôi lại có cảm giác biết ơn.
Sau một năm học, tôi trở về Việt Nam, tôi vẫn chọn ở gần khu vực công viên Thống Nhất để thuận lợi cho việc tập thể dục. Thỉnh thoảng, khi đi bộ quanh hồ, hình ảnh cô chợt hiện lên trong đầu khiến tôi mỉm cười. Tôi có cảm giác rằng cũng có lúc cô nhớ đến tôi khi tập thể dục và sẽ nở một nụ cười ấm áp gửi đến tôi.
Vào một buổi sáng nọ, khi tôi đến thì lớp tập Aerobics ở công viên như bao ngày khác thì lớp đã bắt đầu tập, đang đi từ chỗ gửi xe đến sảnh tập thì tôi nhìn thấy một bóng dáng thân quen – giống cô – trong nhóm tập. Thật không tin vào mắt mình, tim tôi xốn xang, tôi chạy nhanh đến gần để xem liệu có phải là ảo giác không. Không! Đó không phải là ảo giác!
Bóng dáng thân quen đó chính là cô.
Tôi muốn tạo bất ngờ cho cô nên đứng lui vào góc mà cô không nhìn thấy. Tôi vừa tập vừa cười, ảnh mắt vẫn nhìn về phía cô, cơ thể và thần thái cô vẫn đáng ngưỡng mộ như ngày nào. Sau khi kết thúc buổi tập, như trước đây, cô vui vẻ ra chào huấn luyện viên rồi đi về. Lúc đó, tôi chạy từ đằng sau đến ôm chấm cô. Khỏi nói cô bị bất ngờ đến thể nào. Hai cô cháu ôm chầm lấy nhau. Cô không ngờ tôi quay lại Việt Nam sớm thế và tôi cũng không tưởng tượng được cô sẽ trở lại Việt Nam.
Tôi và cô lại tiếp tục cùng tập thể dục, trò chuyện. Cảm giác tuyệt vời như chúng tôi chưa từng xa nhau, cô lại khiến tôi cảm giác ân cần, ấm áp như một người mẹ.
Từ một người lạ trở thành mẹ! Điều đó thật ý nghĩa! Tôi thầm cảm ơn ngày mình đã tự tin tiến đến bắt chuyện với cô – một người lạ!
Tôi cũng muốn bạn tự tạo cơ hội kết bạn với người lạ giống như tôi. Nếu bạn đã từng muốn nói chuyện với ai đó vì một lí do nào đó, hãy bước đến gần họ, bắt chuyện với họ bằng một câu: “Xin chào!”.
Có thể bạn sẽ ngượng ngùng hoặc cảm thấy kì kì khi bắt chuyện với người lạ nhưng thật sự điều đó không hề khó như bạn tưởng tượng. Khi bạn hành động, cảm giác đó sẽ biến mất.
Nếu bạn nói chuyện với người lạ đó, bạn sẽ tiến một bước ra khỏi vòng an toàn của chính mình và có thể bạn sẽ có thêm một người bạn hoặc cũng có thể là một “người mẹ” như tôi. Sẽ có nhiều câu chuyện thú vị đang chờ bạn khám phá khi bạn cất lên hai tiếng “Xin chào!” với một người lạ nào đó!
GÓC DÀNH CHO BẠN
Một người lạ tôi muốn bắt chuyện nhưng chưa dám là:
Lí do tôi không dám nói chuyện với người lạ đó Ιά:
Một điều giúp tôi có can đảm để nói chuyện với người lạ trong tương lai là:
Lịch để tôi nói chuyện với một người lạ hôm nay là áp dụng mô hình 5W):
– What (nói cái gì):
-Why (tại sao muốn nói):
-When (khi nào nói)
-Where (nói ở đâu)
– Who (nói với ai):
GÓC CUỐI NGÀY
Người lạ tôi đã nói chuyện hôm nay là…
Khi nói chuyện với người lạ tôi cảm thấy:
Điều tôi học được từ việc nói chuyện với người lạ đó là.
Lịch để nói chuyện với một người lạ ngày mai là (áp dụng mô hình 5W):
-What:
– Why:
– When:
– Where:
– Who:
Nguồn: Trích “30 ngày thay đổi thói quen –
Hành trình xác định và nuôi dưỡng phiên bản tuyệt vời nhất của bạn”
___________________________
Follow Facebook DNU – Trung tâm Việc làm và Khởi nghiệp sinh viên tại ĐÂY để cập nhật job mới và các kỹ năng cần thiết mỗi ngày.