Thời tôi còn đang học Thạc sĩ ở Anh, tôi có thời gian sáu tháng để hoàn thành và nộp bài luận trên hệ thống trực tuyến của trường. Tôi đã hoàn thành bài luận ba tháng trước thời hạn nhưng tôi chưa muốn nộp bài vì tôi luôn tự nhủ: “Đây là cơ hội duy nhất để làm bài luận này tốt, không còn cơ hội khác”. Tôi dồn tâm sức mỗi ngày để tối ưu bài luận. Sáng thức dậy, tôi đi tập thể dục, sau đó đến quán cà phê quen thuộc để ngồi viết và chỉnh sửa bài luận, tôi về ăn trưa lúc 3 giờ chiều rồi lại ra quán để ngồi làm tiếp. Trong quá trình viết bài luận, tôi thường xuyên trao đổi và nhờ tư vấn từ thầy hướng dẫn.
Vài tuần trước khi đến hạn nộp bài luận, tôi đã nhờ thầy hướng dẫn nhận xét lần cuối để hoàn thiện. Thấy bảo tôi bài luận đã ổn và có thể nộp được rồi. Với mong muốn cầu toàn, tôi tự nhủ: “Mình phải làm tốt hơn”. Tôi tiếp tục dành những tuần cuối để chỉnh sửa bài luận.
Một tuần trước khi phải nộp bài, thấy nhắn nhủ tôi nên nộp bài luận để tránh sát giờ và rằng bài của tôi có thể nộp được rồi.
Tôi vẫn muốn tiếp tục chỉnh sửa.
Tôi đã chỉnh sửa bài luận đến những ngày cuối cùng, giờ cuối cùng, phút cuối cùng, đến mức tôi không có thời gian để chỉn chu hình thức liên quan đến nội dung tôi thay đổi. Vào phút cuối cùng trước khi gửi bài, tôi thấy bàn tay của mình đông cứng. Tôi tự nhủ cần bình tĩnh nhưng vì tay tôi đã tê liệt, bộ não dường như ngừng hoạt động, tôi nhấn nút ‘Submit’ nhưng tệp tài liệu lại không được đính kèm thành công.
Tôi gửi lại một lần nữa và file được đính kèm thành công, nhưng lúc đó tôi đã trễ hai phút…
Tôi hoàn toàn có thể gửi bài của mình trước hai ngày, hai tuần thậm chí hai tháng nhưng tôi đã kéo dài thời gian, kéo dài công việc dù nó đã được hoàn thành. Và kết quả là tôi bị trễ hai phút. Với hệ thống online của trường tôi, trễ vài giây, hay vài phút, đều được liệt vào nộp trễ và như vậy tôi sẽ bị trừ đi 50% số điểm.
(Tôi đã bị sốc, và có ý định buông xuôi. Nhưng nghĩ đến công sức dành cả năm miệt mài học trên lớp, lên thư viện, học hỏi từ bên ngoài và hàng tuần hỗ trợ cả lớp ôn bài, tôi đã lấy hết can đảm để trình bày bối cảnh của mình với bộ phận ‘admin’ và thấy trưởng khoa. Mọi việc được giải quyết ổn thỏa sau đó).
Đó là một bài học đáng nhớ với tôi và điều tôi nhận được là tầm quan trọng của định luật
Parkinson: Công việc luôn tự mở rộng ra để chiếm đủ thời gian được ấn định cho nó.
Tôi mong bạn dành một chút thời gian để nhìn lại các dự án đang làm và áp dụng hiệu quả định luật Parkinson. Liệt kê những yêu cầu đầu ra của dự án và thời hạn hoàn thành, thách thức chính bạn để thiết lập thời điểm hoàn thành dự án sớm hơn so với dự kiến. Đối với dự án có thời hạn dài thì bạn có thể thiết lập thời điểm hoàn thành trước 1- 2 tuần, dự án có thời hạn ngắn thì bạn có thể chọn thời gian sớm hơn 1-2 ngày, công việc có thời hạn ngắn hơn thì bạn có thể chọn thời gian hoàn thành sớm hơn 1-2 giờ.
GÓC DÀNH CHO BẠN
Ba dự án tôi cần hoàn thành trong thời gian tới và mốc trước thời hạn mà tôi đặt ra là:
Dự án 1: Sẽ hoàn thành vào?
Dự án 2: Sẽ hoàn thành vào?
Dự án 3: Sẽ hoàn thành vào?
Ba lợi ích tôi sẽ nhận được khi hoàn thành dự án này trước thời hạn là:
Ba việc mà tôi có thể làm ngay hôm nay để hoàn thành ba dự án đó trước thời hạn là:
GÓC CUỐI NGÀY
Hãy nhớ lại cảm xúc của bạn khi hoàn thành dự án trước thời hạn đặt ra và xác định việc bạn cần làm để tiếp tục phát huy nó.
Một dự án tôi đã hoàn thành trước thời hạn đặt ra lὰ:
Ba điều giúp tôi hoàn thành dự án trước thời hạn lὰ:
Ba hành động tôi có thể làm để tiếp tục phát huy tinh thần dứt điểm dự án nhanh, hiệu quả là:
Nguồn: Trích “30 ngày thay đổi thói quen –
Hành trình xác định và nuôi dưỡng phiên bản tuyệt vời nhất của bạn”
___________________________
Follow Facebook DNU – Trung tâm Việc làm và Khởi nghiệp sinh viên tại ĐÂY để cập nhật job mới và các kỹ năng cần thiết mỗi ngày.